Người dịch: Whistle

“Dương sư huynh.”

Chu Giáp khẽ động, người này là Dương Vân Dực, Chu Giáp do dự, sau đó chậm rãi thu hồi khiên, rìu, chắp tay với Ngưu Nham:

“Ngưu tướng quân.”

Ngưu Nham là cao thủ Hắc Thiết của Xích Tiêu quân, kỳ nghĩa vụ quân sự đã kết thúc, nhưng ông ta vẫn chưa đi.

Mấy người từ trong nhà nhảy ra đều là nhân vật có tiếng tăm ở Thạch Thành, người của phủ thành chủ, Tô gia, đều ở đây.

Hơn nữa, không có ngoại lệ…

Đều là Hắc Thiết!

“Chuyện gì vậy?”, Dương Vân Dực cau mày hỏi: “Chẳng phải sư đệ đang đi theo Lôi My sao?”

“Đúng vậy.” Chu Giáp gật đầu: “Lúc nãy, tên đó đã dùng người nhà chủ bộ để uy hiếp, Chu mỗ ta phát hiện điều bất thường liền đuổi theo đến đây, bị Ngưu tướng quân ngăn cản.”

“Tiểu tử.” Ngưu Nham cười lạnh: “Ngươi đang trách ta?”

Ngưu Nham đánh giá Chu Giáp, ánh mắt dừng lại trên rìu hai lưỡi:

“Chơi khiên, rìu không tồi, mới bước vào Hắc Thiết đã có thể giết người trước mặt Ngưu mỗ, chẳng trách lại kiêu ngạo như vậy, tại sao ta chưa từng nghe nói đến tên tuổi của ngươi?”

“Ngưu tướng quân.” Dương Vân Dực vội vàng nói: “Chu sư đệ trở thành Hắc Thiết chưa lâu, nhưng phủ pháp của sư đệ là được Lôi bang chủ chân truyền, Tử Lôi Phủ Pháp không thua kém gì Lôi bang chủ năm đó.”

“Ồ!”

Ngưu Nham nhướng mày, như thể hiểu ra:

“Chẳng trách.”

Tử Lôi Đao Pháp của Lôi Bá Thiên, Ngưu Nham đã từng được chứng kiến, ông ta tự biết mình kém, ngay cả cao thủ hậu kỳ của quân đội cũng khen ngợi.

Lôi đình phủ pháp của Chu Giáp lợi hại cũng không có gì lạ.

“Sư đệ, chúng ta đang bàn chuyện.” Dương Vân Dực lên tiếng: “Ngượi có muốn đến gặp mọi người không?”

“Không được.” Chu Giáp lắc đầu, nhìn về hướng mà Dực Nhân định chạy trốn, thản nhiên nói: “Ta còn có việc, không quấy rầy mọi người.”

Nói xong, Chu Giáp chắp tay chào, xoay người rời đi.

“Hừ!”, Ngưu Nham hừ lạnh: “Tính cách cũng đặc biệt đấy, nếu như ở trong quân, Ngưu mỗ ta nhất định sẽ dạy cho hắn biết quy củ.”

“Đủ rồi.”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên:

“Trở về đi, chuyện vẫn chưa giải quyết.”

“Vâng.” Giọng nói này khiến Ngưu Nham biến sắc, cung kính cúi đầu.

Trong một khách sạn, cách nơi Chu Giáp và Ngưu Nham giao đấu không xa.

Cừu Ứng Thần chậm rãi buông rèm cửa xuống, che khuất ánh nhìn từ xa, mặt mày trắng bệch, đồng thời, gã ta còn lẩm bẩm: “Chu Giáp… đồ vô dụng, vậy mà lại chạy trốn đến đây, muốn hại chết ta sao?”

Lúc này, có người đẩy cửa bước vào, nhỏ giọng nói gì đó với một người, sau đó, dưới sự ra hiệu của người kia, lùi ra ngoài.

“Thiếu gia.”

Người nói chuyện tay cầm quạt xếp, khí chất thoát tục, chính là “Phong công tử” Ngô Bá Trung, một trong số ít trưởng lão còn lại của Thiên Hổ bang.

Ngô Bá Trung chậm rãi nói:

“Vừa nhận được tin, Lý chủ bộ đã chết, Hà chủ bộ, Tần chủ bộ, e rằng không thể cứu vãn được nữa.”

“Không ngờ, Chu Giáp lại bá đạo như vậy.”

“Hừ!” Cừu Ứng Thần hừ lạnh: “Người này là kẻ điên, lúc mới tiếp quản sòng bạc, hắn ta cũng như vậy, ai không phục liền giết hết, đương nhiên là ai cũng sẽ tâm phục khẩu phục.”

Tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng Cừu Ứng Thần cũng có chút ghen tị.

Nếu như gã ta cũng có thể làm việc một cách sảng khoái như vậy thì tốt biết mấy, đáng tiếc, có quá nhiều gông cùm trói buộc, không thể nào liều lĩnh như vậy.

“Không hẳn.” Ngô Bá Trung lắc đầu:

“Cứng quá thì dễ gãy, nếu như Chu Giáp cứ bá đạo như vậy, thì sẽ không thể nào sống đến bây giờ, vừa rồi thiếu gia cũng đã nhìn thấy, hắn ta không hề đối đầu với Ngưu Nham.”

“Đây chẳng phải là ức hiếp kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh sao?” Cừu Ứng Thần khinh thường nói: “Hành vi của tiểu nhân!”

“Hừ…”, Ngô Bá Trung cười khẩy:

“Có thể co, có thể duỗi mới là trượng phu, hơn nữa, mỗi lần xốc nổi của Chu Giáp đều rất đúng lúc, nói thật, ta không tin là trùng hợp.”

“Có lẽ hắn ta đã sớm nghe nói gì đó.”

“Thôi bỏ đi.” Cừu Ứng Thần phất tay:

“Không nói chuyện này nữa, ta vừa mới có được một người phụ nữ, Ngô trưởng lão, giúp ta xem một chút?”

Nói xong, Cừu Ứng Thần vỗ tay.

“Bốp!”

“Bốp!”

“Mang người đến đây.”

Cửa phòng mở ra, hai người áp giải một người phụ nữ đi vào.

Người phụ nữ này tóc tai bù xù, mặt mày trắng bệch, quần áo xộc xệch, thậm chí còn bị bỏng ở một bên mặt, nhưng vẫn không thể che giấu dung mạo tuyệt sắc.

Đặc biệt là vẻ sợ hãi trong mắt, càng thêm đáng thương.

“Cô ta tên là Bạch Phượng, người của ta tìm thấy ở gần Vân Vụ sơn cách đây không lâu, có thể nói là tuyệt sắc giai nhân, Ngô trưởng lão, ông thấy thế nào?”

“Nhìn mà thương!” Tuy rằng Ngô Bá Trung đã xem nhẹ sắc đẹp, nhưng lúc này, ông ta vẫn không nhịn được phải khen: “Bạch Phượng, trước kia, ở Thiên Thủy trại có một Bạch gia, sống ở phân đà Vụ đảo, nghe nói có huyết thống Bạch y Đế Lợi, chẳng lẽ có quan hệ?”

“Ngô trưởng lão quả nhiên là kiến thức uyên bác.” Cừu Ứng Thần sáng mắt: “Đúng vậy.”

“Cừu huynh.” Lúc này, một người từ bên ngoài vội vàng bước vào, nhìn thấy Bạch Phượng liền sáng mắt: “Ta nghe nói huynh có thêm một người phụ nữ nên đến xem, chính là nàng ta, quả nhiên là… quốc sắc thiên hương.”

Người đến mập mạp, không để ý đến thái độ của Cừu Ứng Thần, gã ta đưa tay ra nắm cằm Bạch Phượng, ánh mắt liếc ngang liếc dọc, không che giấu ý đồ.

“Bao huynh.” Cừu Ứng Thần hơi cau mày, đè nén sự khó chịu trong lòng: “Ngươi đến rồi.”

“Ừ.” Người đàn ông mập mạp này là bạn từ nhỏ của Cừu Ứng Thần, quan hệ của hai người rất tốt, thân thiết như anh em, lúc này, tên mập cũng tự nhiên ngồi xuống: “Hôm nay đưa người phụ nữ này cho ta, được không?”

“Yên tâm, cha ta nhất định sẽ giúp ngươi.”

Nói xong, người đàn ông mập mạp vỗ ngực.

“Dễ nói, dễ nói.” Cừu Ứng Thần cười như không cười, chỉ ra ngoài: “Bao huynh, huynh có biết tại sao người của quân đội vẫn chưa đi không?”

“Ta không rõ.” Người đàn ông mập mạp lắc đầu, cầm bình rượu bên cạnh Cừu Ứng Thần lên, rót rượu rồi lẩm bẩm: “Hình như là một vụ án cách đây mấy chục năm, có người phát hiện thi thể của Giao Nhân năm đó, nên mới ở lại để điều tra manh mối. Cụ thể là gì thì ta không biết.”

0.59248 sec| 2404.266 kb